3/1/13

VÔ HỒN

Không hiểu vì sao nghe lòng nặng trĩu
Nỗi niềm riêng thể hiện khổ thơ buồn
Một ngày dài để lại chút hoàng hôn
Xa nhau mãi đầy một trời bão tố

Người ở xa lâu rồi không gặp gỡ
Biết bao nhiêu ký ức cứ hiện về
Áng mây chiều lơ lửng chốn sơn khê
Rồi từ ấy bao suy tư, chiêm nghiệm

Mơ buổi sáng, nhưng chiều về đấy chứ
Sao bình minh lại mọc ở phía tây
Dòng sông xanh trải nắng vàng rực rỡ
Nỗi nhớ vơi đi, nỗi nhớ lại đầy

Người còn nhớ những tháng ngày xưa cũ
Những ước ao chìm trong gió chiều buông
Mái tóc huyền nhuộm nắng, phơi sương
Thơm mùi đất, mùi cỏ cây, hoa lá

Nỗi nhớ vô hồn cồn cào đến lạ
Những ước mong hiện hữu lại quay về
Trong ráng chiều nắng vàng nhuộm bờ đê
Tôi hờ hững đón heo may dịu ngọt.


(Trần Diện)

4 nhận xét:

  1. Đoạn thơ này hay:
    "Người ở xa lâu rồi không gặp gỡ
    Biết bao nhiêu ký ức cứ hiện về
    Áng mây chiều lơ lửng chốn sơn khê
    Rồi từ ấy bao suy tư, chiêm nghiệm"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lời thơ lắng đọng đẫy tình người
      Kỷ niệm đong đầy mãi vẫn tươi
      Người viết thành thơ thật tài nghệ
      Vẫn tựa hồi nào tuổi đôi mươi

      Xóa
    2. Lời thơ lắng đọng đẫy tình người
      Kỷ niệm đong đầy mãi vẫn tươi
      Người viết thành thơ thật tài nghệ
      Ai nghĩ chúng mình đã mấy mươi

      Xóa

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]