Tặng các bạn yêu dòng sông quê
Có bao lần, tôi đứng lặng bên sông
Nghe cá quẩy trong bóng chiều chạng vạng
Nghe gió thì thầm giữa đôi bờ hoang vắng
Nghe lao xao chim ríu rít gọi bầy.
Có bao lần, lòng tôi đắm say
Vầng trăng bạc soi mình dòng nước mát
Bến sông vắng bỗng hóa thành bát ngát
Chở con thuyền tìm đến miền xa.
Đã bao lần, tôi ngắm ngẩn ngơ
Em quẩy nước, nghiêng nghiêng bờ vai nhỏ
Tôi ở bên em, cồn cào thương nhớ
Dòng trôi xuôi như một tiếng thở dài…
Sông cứ bên tôi, giản dị, trọn đời
Những phút chênh chao sông là điểm tựa
Dòng sông quê mùa thành miền thương nhớ
Của mọi người và có một của riêng tôi
Hoàng Hồ PGD HK
''Dòng sông quê mùa thành miền thương nhớ
Trả lờiXóaCủa mọi người và có một của riêng tôi''
.
Bài thơ hay anh Hoàng Hồ ạ! Nhất là hai câu kết: Ngọt ngào và tha thiết quá.
Cảm ơn đã đồng cảm
XóaMọi người xa quê đều nhớ về sông quê, nhưng vì ở xa nên trong tư duy có chút trừu tượng. Riêng Hoàng Hồ thì khác, anh đắm mình với sông quê và có những nhìn nhận hết sức sâu lắng. Cái sâu lắng, trữ tình trong thơ anh mang đậm nét nhân văn, mang đậm phong cách con người Hương Khê. Cảm ơn anh đã cho những người con xa xứ nhớ về những kỷ niệm của mỗi người bên khúc sông quê. Chúc anh và gia đình luôn khoẻ, hạnh phúc. Cho tôi gửi lời thăm bé Liên.
Trả lờiXóaĐã lâu rồi chưa được về lại bên sông
Trả lờiXóa“Nghe cá quẩy trong chiều chạng vạng”
Nhìn gió vờn mây, nghe tiếng chim gọi bạn
Ngắm vầng trăng soi bóng của chúng mình
Bến sông xưa chắc không chút vô tình
Nỡ để thuyền cập bến nào xa lạ
Còn không ai cô bé hồng đôi má
Đòn triêng ca theo tiếng nước quyện hòa
Mỗi buổi chiều về khi bóng nắng dần xa
Chắt tiếng em trong đoàn người ríu rít
Rồi tiếng vọng ở tận miền xa tít
Lại dội về tim anh trở xôn xao
Tiếng con sông như vừa mới thì thào
Nhắc chúng mình đã bao năm phiêu bạt
Sông vẫn giành những giọt tình trong mát
Đợi bạn về vợi cái nóng những ngày xa