Quê hương ơi! Lòng con se sắt
Lũ lại về làng cũng như sông!
Giữa trời biển nước mênh mông
Xác xơ xóm nhỏ cánh đồng trắng phau
Chắt chiu củ sắn, cọng rau
Chốc đà mọi thứ rủ nhau đi rồi!
Hè về cạn giọt mồ hôi
Vườn cây đang độ đâm chồi, rễ trơ
Mái trường vắng tiếng trẻ thơ
Cây cầu lối xóm bây giờ còn đâu
Mẹ thêm bạc phếch mái đầu
Nếp vằn vầng trán hằn sâu hàng giờ
Phải đành? mong ngóng đợi chờ
Nói sao! chỉ biết ngẩn ngơ lặng nhìn!
Không biết từ bao giờ,
Trả lờiXóaQuê hương mình như thế,
Bão đi qua, lũ lớn lại về..
Cuốn trôi hết thảy,..
Chỉ biết lặng nhìn ư?,
Không thể.
Hãy nhớ về quê, với cả tấm lòng,
Dù chỉ một lần, bởi đó là Quê..
Đã bao đời quê mình vẫn vậy?
XóaNhưng giờ đây còn khắc nghiệt hơn nhiều
Chỉ nói rằng thương lắm quê yêu
Thương người mẹ suốt cuộc đời tần tảo
Vắt kiệt mồ hồi ướt đầm vạt áo
Còng tấm lưng gánh bão lũ liên hồi
Tất cả góp gom một chốc đã vụt trôi
Giọt nước mắt cũng dần quánh lại
Chỉ nhắc nhau gửi gói mì, tấm vải
Chỉ mong sao mẹ bớt lạnh cùng đông...