Ngàn Sâu
1
“Ngàn Sâu mà dòng chẳng sâu”
Chỉ thăm thẳm những bể dâu kiếp người
Vẫn bên lở, vẫn bên bồi
Bên lở chẳng đục, bên bồi chẳng trong
Con đò, bến nước long đong
Ngày hạ nắng rát, mùa đông nước phèn
Nhọc nhằn cây lúa mọc lên
Bùn quê lam lũ chẳng nên mùa màng
Ngàn Sâu như thể nợ nần
Phù sa mùa lũ dập bầm chồi non
Váng phèn tay mẹ héo hon
Khoai hà, thóc lép vợi bùn vớt lên...
Thiên tai, đói kém triền miên
Dằn lòng, củ sắn, đọt sim đợi mùa
Nắng rang “đượng” cát đôi bờ
Tiếng chim kêu khát bạc phờ ngọn lau
Nỗi niềm chia sẻ với nhau:
“Bao giờ bãi mía bờ dâu quê mình...”
2
Người “Ta” xuôi ngược trăm miền
Xa quê có thấu nỗi niềm sông quê
Vẫn mưa, vẫn nắng dãi dề
Âu lo lắm nỗi bộn bề ngổn ngang
Mõi mòn câu “giận” câu “thương”
Thương quê! Ai kẻ “mở đường” về quê
Nửa đời
Đã đi hết nửa cuộc đời
Nửa đời vụng dại, nửa đời đa mang
Nửa đời ngọn gió lang thang
Nửa đời con kiến leo hàng dậu thưa
Tháng năm như sự tình cờ
Rủi may qua hết, dại khờ vẫn nguyên
Cầu may
Thắp hương một nén cầu may
Thắp lên nghi ngút, khói bay tận trời
Lửa tàn, ngọn khói chơi vơi
Bát nhang còn lại nhúm cồi nhẹ tênh.
Qua Đà Lạt
Đà Lạt hương, Đà Lạt hoa
Anh qua Đà Lạt, nhạt nhoà khói sương
Gặp em, một đoá vô thường
Cuộc tình lữ thứ... chút hương hững hờ
Sám hối
Em là em của riêng ta
Ta là ta của phồn hoa hội hè
Em còn mộc mạc chân quê
Ta lú lẫn bởi bùa mê phố phường.
Hoàng Hồ PGD Hương Khê
Chùm thơ lục bát mượt mà
Trả lờiXóaLắng sâu tha thiết đậm đà tình quê...