Anh tần ngần, ngước nhìn bông hoa phượng
Nhớ mùa thi, đã nhỡ mất hồi nào
Cả cành hoa, ép vở vẫn chưa trao?
Cả cành hoa, ép vở vẫn chưa trao?
Phút chia tay, lòng buồn dâng vô hạn
Bé của anh, khép mình trong nhóm bạn
Quá thẹn thùng, không nhận cũng chẳng trao
Ang cầm súng lên đường ra mặt trận
Mang mãi hương hè phượng vĩ xôn xao?
Lớp chia tay, mỗi người theo một ngã
Đứa lênh đênh trên sóng nước, trùng khơi
Đứa vào rừng đi tìm củ mài, nắm lá
Đứa lên đường sang đất nước xa xôi
Đứa lên đường sang đất nước xa xôi
Mãi mãi là chưa đến tuổi hai mươi!
Khuôn mặt trẻ trên tấm bằng liệt sỹ
Nét ưu tư không khuất nổi nụ cười
Anh thẩn thờ ngắm từng bông phượng nở
Như đang xem từng số phận- cuộc đời!
Như đang xem từng số phận- cuộc đời!
Bao ký ức trên sân trường ngày ấy
Bỗng ùa về, thủa mười tám đôi mươi
Tiếng trống trường làm tim Anh nghèn nghẹn
Lại một mùa thi nữa kết thúc rồi!
Cháu lên xe, mà anh không kịp biết
Anh vẫn nhìn, từng bông phượng đang rơi
Cháu lên xe, mà anh không kịp biết
Anh vẫn nhìn, từng bông phượng đang rơi
Anh mơ ước cây phượng già sống mãi
Che sân trường bằng tán lá xanh tươi
Mỗi mùa thi, lại nở hoa thật đẹp
Tô thắm thêm cho hương sắc cuộc đời
Đại Việt- Hà Nội
Bài thơ các anh viết rất hay và cảm động, nhất là trong khổ thơ viết về bạn bè - những người lính đã hy sinh cho đất nước:
Trả lờiXóa''Đứa chưa kịp nhìn mảnh bằng tốt nghiệp
Mãi mãi là chưa đến tuổi hai mươi!
Khuôn mặt trẻ trên tấm bằng liệt sỹ
Nét ưu tư không khuất nổi nụ cười''
Em ơi sao mãi Nặc Danh
XóaĐể cho suy nghĩ bọn anh rối bời
Có người dọa bỏ cuộc chơi
Nhớ nha em hãy có lời nay mai
Có người ngóng mãi đợi hoài
Còn bông hoa cũ chưa phai vẫn chờ
Không phải em muốn nặc danh
XóaMà vì em dốt không rành mà thôi
Nay mai anh chỉ em rồi
Thì em se viết đúng lời ,đúng tên
Có người tâm sự cùng anh
XóaVì yêu yêu lắm Nặc Danh em à
Họ muốn tìm đến tận nhà
Hình như còn muốn mang quà tặng em
Cho nên em cứ thử xem
Vui quá ! Thích làm Nặc danh thôi !
XóaEm lớn lên trong thời bình đất nước,
Trả lờiXóaĐọc thơ anh em, cảm động - cảm thương..
Nhìn lại mình tình sao nhỏ bé,
Với các anh tình lớn tựa non song,
Ngày xưa chân đất, đầu trần
XóaMột vài hạt gạo chục lần sắn khoai
Quần sờn, áo vá lưng vai...
Chuyền nhau sách cũ học bài vậy thôi
Đói lòng "con chấy" cắn đôi
Mưa bom, bão đạn liên hồi thiên tai,...
Vẫn mơ tới một ngày mai...
Giật mình tóc đã rộn hai thứ màu
Thôi thì nhắc thế cùng nhau
Hạ lại về phượng đỏ nơi nơi
Trả lờiXóaVì sao ngày ấy vẫn xa vời
Vì sao em ở phương trời ấy
Mình anh ngắm phượng dạ rối bời
Kỉ niệm ngày xưa chẳng kịp trao
Theo anh ra trận đến nơi nào
Cứ tự trách mình sao khờ dại
Nếu mà gặp lại có dám trao?
( Vài lời chia sẻ chút xíu cùng 2 tác giả nhé!)
Có lẽ BCHK cần tìm tất cả các bạn của chúng mình đã hy sinh, bị thương, những bạn đã mất vì bom đạn và những bạn có bản thân hoặc con cháu nhiễm chất độc da cam để chúng ta chia sẻ. Mình rất trăn trở đề tài này, bản thân đã là một người lính, phần nào mình hiểu được những mất mát, hy sinh của họ và gia quyến. Chiến tranh đã lùi xa nhưng nỗi đau mãi còn.
Trả lờiXóaViệc này không khó lắm chứ anh Diện
XóaChúng ta lập danh sách rồi mọi người cùng thêm vào
Rất mong mọi người cùng xúm tay nhé!
em rất tâm đăc vơi những suy nghĩ của anh diện, bởi em cũng
Trả lờiXóatrưởng thành từ người lính.cảm ơn anh diện nhé
Thật thương ai, ngắm bông phượng vĩ
Trả lờiXóaĐùa theo cơn gió mới sân trường
Bỗng đâu đây hình bóng người thương
Về chốc lát rồi trộn vào hư ảo
Tiếng ve kêu nhạt dần trong tiếng sáo
Tiếng bước chân rộn rã tim mình
Bước chân ai sao cứ vô tình
Không hiểu nổi gió xòa mái tóc
Tiếng mưa rơi nhạt nhòa hạt ngọc
Dấu ưu tư cho bé thủa nào
Đã lâu rồi, vẫn cứ chênh chao
Giữa hai chữ quên quên, nhớ nhớ
Vẫn còn nguyên một lời chưa hứa
Rồi gói theo, trong buổi chia tay
Vẫn còn nguyên đến tận hôm nay
Rồi chống chếnh như người có tội